Sunday, August 12, 2018

Hồi Ký “Một Chuyện Tình”

Xóm nhỏ ngày xưa tôi biết em,

Một chiều khi nắng đổ bên thềm

Em ngồi hong tóc gần khung cửa

Có con bướm nhỏ lượn kề bên..


Từ ấy tim tôi bỗng rộn ràng

Muốn thành con bướm để bay sang

Ngỏ cùng bên ấy, rằng tôi đã

Tương tư hình bóng, trót yêu nàng.


Một chiều sau lễ, cuối Thánh Đường

Mưa bay giăng kín phủ lầu chuông.

Cầm tay nhau nói qua hơi thở:

Kiếp này xin gởi trọn yêu thương.


Mưa vẫn còn rơi...mưa cứ rơi

Trước bàn thờ Mẹ có hai người,

Dâng lên Thánh Mẫu lời tâm nguyện:

Xin được yêu nhau đến trọn đời.


Ngày ấy, mùa Thu năm sáu hai

Đường tình tiếp nối tháng năm dài.

Sáu tư, xa nàng lên xứ lạnh

Dùi mài kinh sử: chuyện tương lai.


Bốn năm thương nhớ chất đong đầy.

Tình tuy xa cách chẳng nhạt phai.

Mùa Thu sáu tám, trên Cung Thánh:

Tuyên hứa thủy chung suốt cuộc đời.


Dạo ấy quê mình ngập chiến chinh,

Tôi kể nàng nghe một chuyện tình.

Có người con gái sau ngày cưới,

Vĩnh biệt chồng xa giữa đồi sim


Nghe xong nàng bảo: chuyện chúng mình,

Sẽ không hề giống chuyện đồi sim.

Vì em tin Chúa: trong kinh nguyện,

Gìn giữ đôi ta được an bình.


Làm trai tôi phải khoác chiến y.

Chia tay ngấn lệ, khẽ thầm thì ,

Vầng trăng xẻ nửa : người một mảnh,

Anh sẽ đem về lúc viễn quy.


Còn nhớ từng đêm bước hành quân,

Sương khuya mơ ngủ, trăng lung linh.

Nhẹ nhàng không dám lay cành lá.

Sợ làm rơi vỡ nửa vầng trăng.


Chinh chiến đã tàn trong xót xa.

Kẻ thắng người thua cũng một nhà.

Nhưng sao bức hại người buông kiếm!!

Có phải Thiên Đàng của quỷ ma?!


Lại làm cô phụ khóc chồng xa,

Chăm sóc ba con, một mẹ già.

Đời em lận đận nhiều cay đắng,

Biết đến bao giờ thôi xót xa.


Ngày ấy ta chia nửa vầng trăng,

Chinh chiến mang theo để nhớ nàng.

Vầng trăng xẻ nửa không còn nữa.

Trời tù không có chỗ treo trăng


Bỗng dưng tôi nhớ chuyện đồi sim,

Em nói không như chuyện chúng mình.

Nhưng sao tôi thấy lòng chua xót.

Em sống mà chết lặng trong tim.


Sáu năm tù ngục cũng trôi qua,

Tôi về em đón khóe lệ nhòa ,

Nước mắt mừng tủi lăn trên má.

Có lẽ tình mình thôi xót xa.


Chín lăm đưa đến cuộc viễn trình,

Giã từ quê Mẹ, thoát điêu linh.

Ra đi xin hẹn cùng non nước.

Sẽ về, khi đất Mẹ thanh bình.


Bây giờ nhớ lại tháng ngày qua,

Gian nan càng thắm lúc tình già.

NĂM MƯƠI NĂM chẵn lòng son sắt,

Một khối tình chung EM VỚI TA.

Tháng 08 / 2018   

Hàn Sĩ  Phan

No comments: